Ký ức không quên

  An Phong

  07/01/2016

  0 Nhận xét

Nó băn khoăn không biết giờ ở nơi ấy, anh có nghe bài hát xưa, bài hát mà anh đã hát cho nó nghe vào cái ngày định mệnh ấy, cái ngày mà nó hiểu rằng trái tim nó đã rung động vì anh! Khi ấy, nó 15 tuổi.

Ba năm sau, nó đã lớn, những suy nghĩ không còn như xưa, nó tưởng tình cảm của mình chỉ là cơn gió thoảng qua, nhưng không. Gặp lại anh, nói chuyện với anh, nó mới thấy nó cần anh. Anh lạnh lùng nhưng cũng thật ấm áp với nó, anh vui tính và cũng thật tình cảm. Nó yêu văn bởi nó yêu anh. Anh truyền cảm hứng cho nó trong mỗi bài giảng. Ba năm cấp III trôi qua với nó là những tháng ngày nhớ mong đến buồn hiu quạnh đôi mắt, học trò vô tư trong sáng.

Nó lên thủ đô học mang theo những dự định thầm kín cho một lời nói yêu. Nó có nhiều bạn bè mới, những con người đến từ nhiều vùng đất khác nhau, nó quen nhiều bạn trai hơn nhưng nó thấy với nó anh là số một. Anh lên thăm nó, nó đứng sững người và khóc. Anh với nó nói chuyện cả buổi nhưng vẫn chưa đủ cho vơi đi nỗi nhớ! Anh về! lòng nó trống hoác. Và nó quyết định, nó phải nói!

Nó viết cho anh một lá thư, có lời yêu thương trong đó! Gửi cho anh nó hồi hộp mong chờ nhận được một câu trả lời. Nó mong đến độ không dám ngủ. anh trả lời nó bằng sự im lặng. Nó biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo! Nó hiểu đó là lời từ chối từ anh! Nó đau đến độ không khóc được, chênh vênh. Lần đầu tiên nó hiểu cái cảm giác trái tim đau nhói như thế nào. Nó không ngờ cảm giác ấy lại thực đến vậy! Anh đã từ chối nó. Đồng nghĩa với việc nó đã mất anh! Đêm đó nó đã không còn là nó! Nó uống rượu lần đầu tiên trong đời, lần đầu tiên nó say, nó khóc. Nó chỉ biết khóc, tâm hồn nó trở nên yếu đuối và mệt mỏi đến vô cùng tận. Dường như nếu có thể thì cả cơ thể của nó cũng tan chảy thành nước mắt. Mọi người không hiểu vì sao nó lại buồn đến vậy! Nó không nói một câu, nó chỉ khóc. Rồi nó say! Không biết bao nhiêu ngày như thế! Đó cũng là những ngày thi đầu tiên trên đại học của nó. Kết quả không tốt! nó tự trách mình! Nó sẽ quên anh! Nó làm lại từ đầu! Từ ngày nó chưa quen anh! Nhưng nói không dễ như làm…

Nó dần thay đổi, yêu đời hơn, không ai yêu đời như nó, vui như nó và nhí nhảnh như nó vì hai năm trôi qua nó thấy mình già đi cả chục tuổi. Nó lại là nó của ngày xưa! Mốc thời gian mà nó thay đổi nhiều nhất đó là được sống trong bầu không khí náo nhiệt của hành trình mùa hè xanh. Ban đầu nó đi vì mục đích thay đổi không khí khi biết anh sắp lấy vợ. Rồi cuộc sống chân tình của những người dân nơi đó, những người bạn, cùng lao động cùng học tập bấy lâu nay trở nên thật đáng quý, nó nghĩ đây mới chính là những thứ mình nên trân trọng. Nó sống giữa những tháng ngày thênh thang ấy!

Nó cũng dần yêu cái màu áo xanh đến huyễn hoặc này. Ngày đi trong tiếng cười đêm nằm mơ cũng cười! Nụ cười không dứt trên môi nó. Nó đã tìm thấy tình bạn chân thành, tìm lại niềm tin, tìm được mục đích sống và tìm ra nhiều thứ khác nữa. Những trải nghiệm thú vị của hành trình xanh đầu tiên in dấu sâu đậm trong tâm trí. Màu đất, mùi cỏ cây, không khí hanh hao và tiếng cười giòn tan vang vọng núi rừng của những người bạn làm trái tim nó ấm áp, hạnh phúc biết bao nhiêu. Đôi lúc ngẫm nghĩ “Giá cứ như thế này mãi thì thích nhỉ!?”.

Anh em trong đội từ nhiều vùng quê khác nhau đã tụ họp về đây, sống với nhau chan chứa tình cảm, cùng chung khát vọng và trái tìm tuổi trẻ đang rạo rực trong lồng ngực, khó khăn nào cũng hát. Đêm đi bản, uống rượu sắn, hát rồi nhảy múa tưng bừng, dìu nhau qua từng con suối, dốc đèo. Đêm buông xuống, sương rơi mát lạnh, không khí trong lành thanh thanh và nồng nồng mùi hương cỏ, cầm tay đứa bạn đi về, cả đội lại bắt nhịp hát hò râm ran đủ các thể loại nhạc. Sáng hôm sau lại hò nhau dậy sớm cho kịp giờ làm việc, mỗi ngày đi làm là một ngày vui, là một cuộc chiến đấu mới. Từ đó đã nảy sinh ra bao nhiêu băng đảng lẫy lừng: Tia chớp, Cái bang, Mèo con, Đồ Rê Mí,…những cái tên đã làm nên huyền thoại. Những buổi đi dân vận mới thấy “Hương rừng thơm đồi vắng, nước suối trong thầm thì” nghe sao xa xôi mà bây giờ hiện hữu ngay đây. Trên đường về, anh em lại nhảy vào vườn chuối ven đường bắt sâu về gọi là cải thiện bữa ăn nghèo nàn của anh em. Ngày nào cũng măng rừng, mướp đắng, bầu bí, cá khô, 5 ngày được bữa thịt rang mặn. Những thứ ở thủ đô chẳng mấy khi ta đụng đũa lên đây hóa thành đặc sản. Và nó không thể nào quên được cái cảm giác khi có anh khóa trên lên thăm mang theo ít thịt trâu, đúng lúc đói kém nó đã lăn qua lăn lại trên sàn sung sướng vì được ăn thịt. Đi chợ lại là một điều tuyệt vời nữa mà nó không thể nào quên. Chợ họp ở gần trung tâm của xã, cách bản 3km đường rừng. Nói là đường rừng cho oai chứ đó là một con đường đất khá bằng phẳng so với những con đường khác nhưng ngoằn ngoèo quanh co uốn lượn qua những quả đồi. Đi qua một con suối to là đến chợ, lần đầu tiên đươc đi chợ miền sơn cước, cảm giác thật là mới mẻ. Nhà nhà nô nức đi chợ, các hộ người Mông trên núi cao cũng xuống chân núi “chảy” chợ, áo quần sặc sỡ như đi hội. Chợ cũng có hầu hết những mặt hàng thiết yếu ở dưới xuôi chở lên nhưng không còn tươi ngon và đa dạng như ở dưới xuôi. Vài hàng thịt lợn, dăm chỗ bán rau, vài ba quầy bán hoa quả mà phân nửa là đã bị hỏng, rồi hàng bán dao, bán chè xanh, nụ vối,…đặc biệt lại còn có quán bán kem, kem miền núi. Khác với Tràng Tiền hay Merino ở dưới xuôi, đó là que kem cam tự làm, chẳng có gì cả ngoài đá với đường và ít hương liệu nhưng giữa cái tiết trời nóng bức này, được que kem cũng mát cả lòng. Đồ ăn vặt duy nhất có bánh cuốn và bánh rán. Lại mua về cho cả đội! Ra mùa cân thịt- đồ quan trọng nhất mỗi lần xuống chợ, ít cá khô, vài cân lạc, mớ rau rồi lủng lẳng mấy đứa xách về. Được cái dân bản rất nhiệt tình và yêu thương đội nên rau không thiếu, sáng sớm nào bà con cũng thay phiên nhau mang rau ăn đến cho đội. À, cái cảm giác tiếp nhận rau từ dân bản thật là xúc động! Như tin yêu, tình cảm cũng gửi theo và mình cũng được nhận thêm.

Cả đội chia thành hai khu ở hai nhà khác nhau, đa phần nhà của người Tày nằm ở dưới chân núi, tiện đường đi lại gần nguồn nước, không như người Mông thích sống trên núi cao. Nhà sàn là chủ yếu. Tối con trai nằm ngủ dưới sàn, con gái được đặc cách ngủ trên giường, ban đầu nghĩ cũng thương mấy thằng nhưng sau tự cho mình cái đặc cách ấy, con trai chân dài vai rộng có nằm đấy gián hay chuột, muỗi nó cũng không nhấm. Mấy nàng ở thành phố thì dầu gội, dầu xả, dầu thơm, sữa tắm lung bung lên đây cũng chỉ đơn giản qua loa cho nhanh còn vào ăn cơm. Không ai còn thời gian mà chải chuốt hay ngắm vuốt. Nhưng thấy con gái vẫn cứ đẹp hơn.

Mấy ông con trai hiếm hoi của đội trở thành chỗ dựa vững chắc. Kiếm củi xách nước bê đồ nặng chẳng ngại việc chi, ngoài ra còn có nhiệm vụ rất cao cả là đi đằng trước đề phòng bất chợt có con rắn lao ra, có thân cây chắn ngang đường là dọn luôn, chị em cũng cảm thấy yên tâm hơn.

Kể sao xiết những kỉ niệm gắn bó với nhau như thế trong gần một tháng ăn ở sinh hoạt cùng nhau. Mà cứ mỗi lần gặp lại nhau kể chuyện cũ, chuyện xưa thì lại rôm rả, dứt mãi không ra. Càng nói lại càng thêm yêu mùa hè xanh. Cũng chính nơi ấy nó đã tìm lại được ánh mắt dành cho nó.

Nó đã lấy được cân bằng từ chuyến đi, nó thầm cảm ơn mùa hè xanh ấy, mặc dù lúc say nó vẫn hát bài hát ấy nhưng thực sự anh không còn nhiều ý nghĩa với cuộc sống của nó nữa. Nó bước đi!

Tháng Bảy. Mùa vẫy gọi, mùa tặng niềm tin, mùa yêu thương và mùa nó hy vọng. Nó đã đi qua những mùa của cuộc đời bên bố mẹ thương yêu, và giờ đây nó chắt chiu yêu thương ấy để tháng Bảy về nó mang mùa chắt chiu thắp lên ngọn đèn của ước mơ, gieo hạt và chờ đợi một mùa lên đường, mùa thành công…

NHẬN XÉT CỦA BẠN

Đánh giá của bạn về bài viết của chúng tôi